Những vết sẹo vô hình của đại dịch ở Mỹ
Nước Mỹ vẫn đang phải đối mặt với những vết sẹo của đại dịch. Cô đơn, lo lắng và gánh nặng của một cuộc sống bình thường mới
Đại dịch COVID-19 đã để lại dấu ấn khó phai mờ không chỉ đối với sức khỏe thể chất mà còn cả tinh thần của chúng ta. Những hạn chế, sự cô lập và sự không chắc chắn đã gây ra một loạt phản ứng cảm xúc, từ sợ hãi đến lo lắng, từ cô đơn đến trầm cảm. Nhiều nghiên cứu khoa học đã ghi nhận sự gia tăng đáng kể các rối loạn tâm thần sau đại dịch, nêu bật tác động sâu sắc và lâu dài của trải nghiệm tập thể này.
Giữa cảm giác bị cô lập và nỗi sợ hãi trước những kết nối mới
Một trong những hậu quả lan rộng nhất của đại dịch là cảm giác cô đơn. Sự cô lập về mặt vật lý do lệnh phong tỏa áp đặt đã tước đi của mọi người những tương tác xã hội hàng ngày vốn là nền tảng cho sức khỏe tâm lý. Nhà địa lý sức khỏe Jessica Finlay đã quan sát thấy có bao nhiêu người mắc chứng “teo cơ xã hội”, mất khả năng hình thành các mối quan hệ mới và bình thường. Sự thiếu kết nối này có tác động sâu sắc đến chất lượng cuộc sống, làm tăng nguy cơ trầm cảm và lo lắng.
Mất liên lạc: hậu quả của sự cô lập
Việc mất đi cái gọi là “mối quan hệ yếu” hoặc tương tác không chính thức với người lạ hoặc người quen sẽ gây ra tổn thất xã hội đáng kể. Trên thực tế, những mối quan hệ này đóng một vai trò quan trọng trong việc tạo ra cảm giác cộng đồng và thuộc về. Đại dịch đã làm xói mòn cơ cấu xã hội này, nuôi dưỡng sự cô lập và chủ nghĩa cá nhân. Hơn nữa, sự phân cực chính trị và chia rẽ xã hội ngày càng trầm trọng do đại dịch đã khiến việc thiết lập lại những kết nối này càng trở nên khó khăn hơn.
Mặt tối của làm việc thông minh
Việc chuyển sang làm việc từ xa, được đẩy nhanh bởi đại dịch, đã làm thay đổi hơn nữa mô hình tương tác xã hội của chúng ta. Mặc dù làm việc tại nhà mang lại nhiều lợi ích về tính linh hoạt nhưng nó cũng có thể dẫn đến cảm giác bị cô lập và mất kết nối với đồng nghiệp. Các nghiên cứu được thực hiện bởi Nick Bloom, một nhà kinh tế tại Đại học Stanford và Jim Harter, giám đốc khoa học tại nơi làm việc tại công ty tư vấn quản lý Gallup, nhấn mạnh việc thiếu tương tác trực tiếp có thể ảnh hưởng tiêu cực đến động lực, khả năng sáng tạo và tâm lý của người lao động như thế nào. -hiện tại.
Gánh nặng của quá khứ
Khó khăn trong việc “vượt qua” đại dịch là kinh nghiệm chung. Nhiều người vẫn cảm thấy choáng ngợp trước những sự kiện xảy ra trong những năm gần đây và đấu tranh để lấy lại quyền kiểm soát cuộc sống của mình. Cảnh báo liên tục về sự lây lan, các biến thể mới và những điều không chắc chắn về tương lai gây ra cảm giác bấp bênh và bất ổn. Ngoài ra, áp lực xã hội đòi “trở lại bình thường” có thể là nguyên nhân gây căng thẳng và lo lắng cho những người chưa cảm thấy sẵn sàng.
Cùng nhau chữa bệnh
Theo các nhà tâm lý học, việc giải quyết những vết sẹo vô hình của đại dịch đòi hỏi một cách tiếp cận đa chiều. Thúc đẩy sức khỏe tâm lý, đầu tư vào sức khỏe tâm thầnvà tạo ra không gian cộng đồng là những yếu tố then chốt trong việc thúc đẩy quá trình phục hồi. Ngoài ra, điều quan trọng là phải nhận ra giá trị của trải nghiệm cá nhân và cho phép mỗi người xử lý nỗi đau buồn và nỗi sợ hãi của mình. Xây dựng một tương lai kiên cường hơn thông qua việc nuôi dưỡng các mối quan hệ, thúc đẩy sự đồng cảm và coi trọng sự kết nối giữa con người với nhau.